Bài thơ Tây Tiến

 Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!

 Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.

 Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,

 Mường Lát hoa về trong đêm hơi.

 Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,

 Heo hút cồn mây, súng ngửi trời.

 Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống,

 Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.

 Anh bạn dãi dầu không bước nữa,

 Gục lên súng mũ bỏ quên đời!

 Chiều chiều oai linh thác gầm thét,

 Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.

 Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói,

 Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.

 Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa,

 Kìa em xiêm áo tự bao giờ.

 Khèn lên man điệu nàng e ấp,

 Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ.

 Người đi Châu Mộc chiều sương ấy,

 Có thấy hồn lau nẻo bến bờ?

 Có nhớ dáng người trên độc mộc,

 Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa?

 Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc,

 Quân xanh màu lá dữ oai hùm.

 Mắt trừng gửi mộng qua biên giới,

 Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.

 Rải rác biên cương mồ viễn xứ,

 Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh.

 Áo bào thay chiếu, anh về đất,

 Sông Mã gầm lên khúc độc hành.

 Tây Tiến người đi không hẹn ước,

 Đường lên thăm thẳm một chia phôi.

 Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy,

 Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

 Phù Lưu Chanh, 1948

  

  

  

  

  

 Tag: nhà ai pha luông mưa xa khơi