Con dã tràng, nhà thơ và biển cả – Trần Mạnh Hảo

 1. Biển hay là bán đảo của nhà thơ?

 Anh ngồi đó như một người bất lực

 Còn lại mình anh với con dã tràng

 Con vật bé hơn giọt nước

 Mà nhanh như cọng gió lang thang

 Cần kíp se từng viên cát

 Từng viên cát tròn xinh như một tinh cầu

 Biển chồm tới dã tràng ơi cuốn mất

 Cả hình hài trái đất xóa còn đâu

 Biển ăn hết mồ hôi nước mắt

 Nhưng dã tràng không thua cuộc

 Lại lao vô sự sáng tạo ban đầu.

 2. Biển hay là sự chết đuối của nhà thơ?

 Một bàn tay anh bíu lấy trời xanh

 Bàn tay khác tìm câu thơ xoáy vực

 Cái chết với anh là sự sinh thành

 Trái tim anh như viên cát nhỏ

 Con dã tràng xe bằng cả lòng mình

 Xin biển cứ chồm lên bóp vỡ

 Trái tim anh từ cát lại hồi sinh

 Con dã tràng tiếp tục sự lao động dở dang của tạo hóa

 Vo từng viên cát bụi trước vô cùng

 Trả cho cát linh hồn đau của cát

 Sự kiên nhẫn say mê của dã tràng

 Làm biển cả và nhà thơ chóng mặt

 3. Biển hay là sự sống của nhà thơ?

 Bài thơ vĩ đại không in được

 Một bài thơ viết bằng sự giằng co

 Giữa sóng biển kia

 Với chú dã tràng

 Cuộc chiến tranh triệu năm của đại dương

 Với từng viên cát nhỏ

 Thơ của anh có tìm được con đường?

 Nếu dã tràng không xe cát nữa

 Có thể biển kia sẽ tràn ngập đất liền

 Và lòng biển các nhà thơ xuống ở

 Anh sẽ ngồi trước một bản thảo điên.

 4. Biển hay trường ca bất tận của nhà thơ?

 Anh ngồi lặng với dã tràng xe cát

 Bài thơ anh chưa viết được

 Còn nằm trên triền cát ngổn ngang

 Còn nằm sâu dưới sóng bờm sư tử

 Còn nằm trong tình yêu dữ dội của dã tràng

 Còn nằm trong từng viên cát nhỏ

 Sóng cuốn rồi

 Biển sẽ phải đền thôi

 Bài thơ vĩnh cửu của anh đâu dã tràng có biết?

 Chỉ cho anh dù góc bể chân trời

 Chỉ cho anh dẫu rằng cái chết

 Lấy máu mình làm mực viết thơ ơi.

 5. Biển hay là sự thách đố của nhà thơ?

 Con dã tràng lặng lẽ yêu

 Từng viên cát như quả trứng thiên nhiên sinh nở

 Đại dương giận dữ vỗ thủy triều

 Từng con sóng như trời đổ

 Nhà thơ ơi con dã tràng bé nhỏ

 Đã chiến thắng đại dương bằng sự kiên nhẫn bền lâu

 Bài thơ lớn dã tràng vừa mở khóa

 Sự sáng tạo vô cùng chưa thể xong đâu

 Thơ ta hỡi không uổng công người xe cát

 Những bài thơ biển viết lại từ đầu

 Khi viên cát thơ ta con dã tràng thời gian xe xong sóng vồ đi mất

 Là lúc trái tim ta âm thầm gửi biển cát mùa sau.

  

  

  

  

  

  

  

  

 Tag: trần mạnh hảo facebook blog