Bài thơ ánh trăng

 Hồi nhỏ sống với đồng

 với sông rồi với bể

 hồi chiến tranh ở rừng

 vầng trăng thành tri kỷ

 Trần trụi với thiên nhiên

 hồn nhiên như cây cỏ

 ngỡ không bao giờ quên

 cái vầng trăng tình nghĩa

 Từ hồi về thành phố

 quen ánh điện cửa gương

 vầng trăng đi qua ngõ

 như người dưng qua đường

 Thình lình đèn điện tắt

 phòng buyn-đinh tối om

 vội bật tung cửa sổ

 đột ngột vầng trăng tròn

 Ngửa mặt lên nhìn mặt

 có cái gì rưng rưng

 như là đồng là bể

 như là sông là rừng

 Trăng cứ tròn vành vạnh

 kể chi người vô tình

 ánh trăng im phăng phắc

 đủ cho ta giật mình

  

  

  

  

  

  

  

  

  

 Tag: khoe thân cô gái thổ dân nơi hoang dã