Review thằng gù nhà thờ đức bà

 Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà

 Tác giả: Victor Hugo

Về tác giả:

Victor Hugo (26/2/1802 – 22/5/1885) là một nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch thuộc chủ nghĩa lãng mạn nổi tiếng của Pháp. Ông cũng đồng thời là một nhà chính trị, một trí thức dấn thân tiêu biểu của thế kỷ XIX.

Giới thiệu sách:
Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà – dịch từ nguyên bản tiếng Pháp Notre Dame de Paris của nhà văn Hugo. Tác phẩm ra đời xuất phát từ biệc tác giả muốn viết một cuốn tiểu thuyết về ngôi nhà thờ nổi tiếng ở thủ đô Paris. Ông đã nhiều lần đến nhà thờ Đức Bà Paris để ngắm kiến trúc cổ của ngôi nhà thờ này.Cuốn tiểu thuyết có tính chất lịch sử lấy bối cảnh Paris thời Trung cổ. Ông muốn ngôi nhà thờ cổ kính tráng lệ vượt lên trên thời gian và tất cả những biến cố.

  

 Tác phẩm đã thể hiện được sự vươn lên đến một tầm cao triết lý, qua cách mô tả một định mệnh đã dẫn các nhân vật gắn liền với ngôi nhà thờ này cho đến chỗ chết, chỗ hủy diệt.  Chính cảm hứng bi quan này đã đêm đến cho tác phẩm vẻ lớn lao và hoang dại. Tác phẩm được chia làm 11 quyển.

 Nhà thờ Đức bà như một nhân chứng lịch sử, tạo ra một cuộc hoán đổi ngoạn mục giữa hai con người đại diện cho hai tầng lớp xã hội khác nhau. Một linh mục cao sang, quyền lực, được mọi con người từ dưới nhà thờ Đức bà nhìn lên, cảm thấy ông ta thật vĩ đại, lớn lao, nhưng tên gù đứng trên đỉnh của ngọn tháp nhà thờ, nhìn xuống dưới thấy người linh mục, ông ta thật nhỏ bé, tầm thường, và cũng là con người trần tục như ai. Là một tên gù bị xã hội cự tuyệt, ngay cả người linh mục nhận nuôi hắn cũng không phải vì lòng tốt mà chỉ là muốn để cái đức lại cho em ông ta, cứ tưởng như hắn cũng chỉ là một viên đá bị lỗi của tạo hóa, vậy mà hắn cũng biết yêu, biết ghen, biết buồn. Và chính tình yêu đã đưa hắn đi đến tận cùng cảm xúc của loài người. Kết thúc của tác phẩm để lại nhiều ám ảnh cho người đọc.

 
Các đoạn trích hay:
Trước mỗi nhân chứng, mỗi chứng cớ, mỗi lời biện hộ, ta đều ngồi đó, ta có thể đếm từng bước chân em trên con đường đau khổ, ta cũng có mặt ở đó khi con vật hung ác kia…– Ôi ! ta không ngờ lại xảy ra nhục hình! – Em nghe đây. ta đi theo em vào gian phòng tra tấn. Ta trông thấy bàn tay bỉ ổi gã khảo đả lột trần và vầy vọc em.

 
Ta thấy bàn chân em, bàn chân ta muốn đánh đổi cả một đế quốc để đặt cái hôn duy nhất lên rồi chết luôn, bàn chân ta rất khoan khoái đưọc nó xéo lên đầu, ta thấy bàn chân bị kẹp chặt trong chiếc kẹp chân khủng khiếp, có thể biến chân người sống thành đống bùn đẫm máu. Ôi khốn nạn, Khi nhìn thấy cảnh đó, ta đã dùng dao găm dấu trong áo lót cứa nát ngực ta. Nghe tiếng em thét lên, ta đâm dao lút thịt; nghe tiếng thét thứ hai, dao đã ngập vào tim! Em nhìn xem. Hình như nó vẫn còn rớm máu.
Ông cởi áo chùng. Quả nhiên ngực ông như bị vuốt cọp cào nát và bên sườn còn vết thương khá rộng, chưa hàn miệng.

 

 Cô gái tử tù khiếp hãi lùi lại.

 – Ôi hỡi cô gái, hãy thương ta! Linh mục nói. Em tưởng em đau khổ, chao ơi , chao ơi! em đâu biết thế nào là đau khổ. Ôi, yêu một người đàn bà! Làm linh mục! Bị thù ghét, yêu người đó với tất cả tấm lòng cuồng nhiệt, sẵn sàng trả giá mỗi nụ cười người yêu bằng máu huyết ruột gan, thanh danh, vận mệnh của mình, bằng bất tử và vĩnh cửu, bằng cuộc đời này và cuộc đời thế giới bên kia, tiếc mình chẳng phải vua chúa, thiên tài, hoàng đế, thiên sứ, thần linh, để đuợc hiến dâng dưới chân người yêu một kẻ nô lệ mang tầm cỡ vĩ đại hơn; ngày đêm ôm ấp nàng bằng mơ mộng và ý tuởng, để rồi thấy nàng yêu mê một bộ nhung phục quân nhân! Còn mình chỉ dâng tặng chiếc áo chùng linh mục bẩn thỉu mà nàng sợ hãi và ghê tởm!

 Có mặt ở đó, đầy lòng ghen tuông và căm giận, trong khi nàng ban phát rộng rãi cho tên khốn nạn kiêu căng ngu dại hàng kho báu tình yêu và sắc đẹp (tức Phoebus). Trông thấy tấm thân mà vóc dáng đốt cháy tâm can mình, cặp vú dịu ấm biết bao, da thịt run rẫy và đỏ bừng dưới chùm hôn kẻ khác! Trời ơi! Yêu bàn chân, cánh tay, bờ vai nàng, nghĩ tới làn gân xanh, nước da nâu của nàng, đến mức suốt bao đêm phải quằn quại trên sàn đá lát của trai phòng, rồi thấy mọi vuốt ve từng mơ tưởng dành cho nàng đã kết thúc bằng cực hình tra tấn. cuối cùng chỉ đạt tới bắt nàng nằm trên giuờng da.

 Ôi! đó chính là cái kìm thực sự nung đỏ trong lửa địa ngục! Ôi sung sướng thay kẻ bị cưa xác giữa hai tấm ván, kẻ bị bốn ngựa phanh thây! Liệu em có hiểu nổi thế nào là cực hình nó hành hạ ta suốt những đêm dài, làm mạch máu sôi lên, trái tim nứt rạn, cái đầu vỡ tung, hàm răng cắn nát bàn tay, thế nào là kẻ khảo đả ác độc nó không ngừng quay ta, như trên bếp lò đỏ rực, bằng tư tưởng yêu đương, ghen tuông và thất vọng!
Cô em ơi ! hãy thương ta! Hãy để ta tạm yên giây lát! Hãy phủ chút tro tàn lên đống than nóng hồng này! Ta van em, hãy chùi mồ hôi đang đầm đià từng giọt lớn trên trán ta! Em ơi! Hãy hành hạ ta một tay, còn tay kia vuốt ve ta! Cô em ơi! Hãy thương ta, rủ lòng thương ta!

 Linh mục lăn lộn trong vũng nước dưới sàn đá lát và đập đầu vào góc cạnh bậc thềm đá. Cô gái nghe ông nói, nhìn ông trân trân . Khi ông đã nín lặng, kiệt lực và hổn hển , cô thầm gọi:

 –Ôi Phoebus của em
Linh mục qùy gối lê tới gần cô gái , kêu lên:

 Tôi van em, nếu em có lòng dạ, xin đừng xua đuổi tôi. Ôi ta yêu em . Ta chỉ là một kẻ khốn khổ! Khi em nhắc tới cái tên đó nữa, hỡi cô em khốn kiếp, có khác nào em nhai nát các thớ tim ta! Hãy thương ta! Nếu em từ địa ngục tới, ta sẽ cùng đến đó với em.Ta sẵn sàng làm mọi chuyện. Điạ ngục nơi em ở là thiên đường của ta, ngắm nhìn em còn tươi vui hơn ngắm nhìn Chuá! Ôi nói đi!Em không thích ta ư? Ngày nào mà người đàn bà xua đuổi tình yêu như vậy, ta tin rằng nuí non sẽ lay chuyển. Ôi nếu em bằng lòng! … Ôi đôi ta sẽ sung sướng bao nhiêu! Chúng ta sẽ bỏ trốn,

 –ta đưa em đi trốn, – hai ta tới nơi nào đó, hai ta tìm một nơi trên trái đất có ánh nắng , cỏ cây, trời xanh nhiều nhất. Ta sẽ yêu nhau, trộn linh hồn vào nhau, và đôi ta sẽ không nguôi thèm khát nhau, để rồi luôn luôn cùng nhau làm dịu bớt, bằng uống chén tình yêu không bao giờ vơi cạn….

 (Quyển 9 – Cơn Sốt!)
Ông tiếp tục chạy trốn, chừng nào quay lại còn trông thấy các dãy tháp vây quanh khu đại học và nhà cửa lác đác khu ngoại ô; rồi cuối cùng, khi một dải đất đã che khuất toàn bộ các đô thành Paris ghê tởm, khi tưởng mình đã ở ngoài xa trăm dặm, trên ruộng đồng, trên sa mạc, ông mới dừng lại và xem ra mới thở được.
Đầu óc ông lúc đó dồn dập bao ý nghĩ khủng khiếp. Ông nhìn thấy rõ tâm hồn mình và bắt đầu run sợ. Ông nhớ tới cô gái khốn khổ đã làm hại mình và bị mình làm hại lại.Ông đưa mắt ngơ ngác dõi theo con đường định mệnh đã buộc hai số phận họ phải đi theo, cho tới chỗ giao nhau, định mệnh liền xô đẩy chúng va nhau đổ vỡ tan tành.

 Ông nghĩ tới sự điên rồ của những nguyện cầu vĩnh cữu, sự hư danh của trinh bạch, khoa học, tôn giáo, đạo đức, sự vô ích của Chúa. Ông vui sướng đắm mình trong các tư tưởng đen tối, và lúc đi sâu vào, liền cảm thấy trong lòng bật lên tiếng cười của qủy Satăng.
Càng đào sâu tâm hồn như vậy, lúc nhận thấy Tạo hoá dành sẵn vị trí quá lớn cho dục vọng, ông cười càng chua chát hơn. Ông khuấy đảo từ đáy lòng lên tất cả hằn thù, tất cả tàn ác của mình và nhận thấy, với con mắt lạnh lùng của thày thuốc khám con bệnh, sự hằn thù, sự tàn ác đó chỉ là tình yêu đoạ lạc; tình yêu suối nguồn của mọi đức tính nơi con nguời , sẽ biến thành thứ khủng khiếp trong trái tim tu sĩ, và một người được cấu tạo như ông, khi trở thành linh mục cũng trở thành qủy sứ.

 Rồi ông cười lên ghê rợn và đột nhiên mặt tái xanh khi nhận xét khiá cạnh bi thảm nhất của mối ham mê định mệnh, của tình yêu xói lở, mang nọc độc, hằn học, quyết liệt, chỉ dẫn tới đài treo cổ cho người này và địa ngục cho kẻ kia: cô gái bị xử tội còn ông bị đoạ đầy.
Rồi ông lại cười vang khi nghĩ tới Phoebus còn sống; dù sao viên đại úy vẫn sống, có vẻ hoạt bát và hớn hở, mặc bộ nhung phục càng đẹp hơn bao giờ, còn dẫn thêm cô tình nhân mới đến xem treo cổ cô tình nhân cũ. Nụ cười gằn càng tăng thêm khi ông nghĩ trong số người ông muốn cho chềt, chỉ có cô gái Ai cập, con người duy nhất ông không thù ghét lại là người duy nhất không thoát khỏi tay ông.

 Từ viên đại úy ông nghĩ sang đám dân chúng và cảm thấy ghen tuông một cách lạ thường. Ông nghĩ cả đám dân chúng nữa đã nhìn rõ người đàn bà ông yêu, gần như trần trụi trong tấm áo lót. Ông vặn vẹo cánh tay khi nghĩ người đàn bà đó mà chỉ riêng ông thấy thấp thoáng nhìn dáng hình trong bống tối cũng đủ tạo cho mình hạnh phúc tuyệt vời, nay bị phơi trần giữa ban ngày, ngay giữa trưa, cho tất cả dân chúng xem, ăm mặc như trong đêm hoan lạc. Ông tức điên lên đến phát khóc trước mọi bí ẩn ái tình đó bị chà đạp, hoen ố, lột trần, hủy hoại mãi mãi.Ông tức điên đến phát khóc khi hình dung bao con mắt bẩn thỉu đã được thoả mãn nhìn qua chiếc áo lót tuột dải; cô gái xinh đẹp, bông hoa trinh tiết, cái cốc trong trắng và khoái cảm mà ông chỉ dám run run ghé môi, thế là biến thành cái bát công cộng, mà đám dân lê hạ tiện nhất Paris , bọn ăn cắp,ăn mày, đầy tớ, kéo đến uống chung niềm khoái lạc trơ trẽn, dơ bẩn và sa đọa.

 Khi ông thử quan niệm hạnh phúc mình có thể tìm thấy trên trái đất, nếu cô ta không phải gái bôhêmiêng, còn ông không là linh mục, nếu Phoebus không tồn tại và cô gái không yêu y, khi ông hình dung cuộc đời yên ổn và yêu thương cũng có thể có với mình và giữa lúc này, ở đâu đó trên trái đất, vẫn có những cặp sống sung sướng, mê mải trò chuyện dài lâu duới gốc cam, bên con suối, trước ánh tà dương, dưới đêm sao, và nếu Chúa muốn vậy, ông cũng có thể cùng cô gái thành một cặp được hưởng phước lành, nghĩ vậy trái tim ông liền chìm tan trong yêu thương và tuyệt vọng.
Ôi nàng, chính nàng! Ý tưởng cố định đó luôn trở lại dày vò ông vô cùng, cắn cấu cân não và xé nát ruột gan. Ông không luyến tiếc, không hối hận, tất cả những gì đã làm, ông sẵn sàng làm tiếp; ông thích thấy cô gái trong bàn tay đao phủ hơn trong cánh tay đại úy, nhưng ông đau khổ; ông đau khổ đến mức thỉnh thoảng lại bứt từng nắm tóc xem nó đã bạc chưa..

 Review sách:

 Nội dung tác phẩm không chỉ xoay quanh việc miêu tả kiến trúc, lịch sử mà còn xoáy sâu vào tình yêu của 3 người đàn ông dành cho một người con gái xinh đẹp – nàng Esméralda. Tuy nhiên nàng lại chỉ đáp lại tình yêu của một người, đó cũng là khởi nguồn của bi kịch.

 Tác phẩm này xoay quanh việc thằng gù Quasimodo đánh chuông ở nhà thờ rất bất hạnh  – một kẻ vừa xấu xí vừa bị điếc,  chỉ biết có 4 bức tường của nhà thờ đức bà – đã yêu nàng Esméralda bằng một tình yêu cao đẹp, không vị lợi như tình yêu của một con chiên ngoan đạo dành cho chúa trời. Claude – một phó giám mục già nua – kẻ đã không thể cưỡng lại vẻ đẹp của Esméralda đã yêu nàng bằng một tình yêu nhuốm màu dục vọng và chiếm hữu. Còn Phoebus người Esméralda đem lòng yêu lại là một kẻ lăng nhăng yêu nàng vì vẻ đẹp và tính háo thắng. Cái kết của truyện là một cái kết buồn dành cho tất cả

 Đây chính là một tác phẩm hay, thấm đẫm tình cảm . Có thể nói đó là một tác phẩm bất hủ mà ai ai cũng nên đọc, một  tác phẩm mà có sự liên kết chặt chẽ đến đời sống của con người. Nhân loại không thể sống nếu thiếu tình yêu dù cho xã hội cũ nát hay tân tiến đến thế nào đi chăng nữa. Câu chuyện ” Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà” đã ảnh hưởng rất lớn đến nền văn học nước Pháp nói riêng và văn học thế giới nói chung.

 Nguồn: https://taisachmoi.com/review-sach-thang-gu-nha-tho-duc-ba.html

  

  

  

  

 Tag: phim nhạc vietsub belle 1956 2 thuyet minh bài hát disney the bells of full ebook sách mp3 tóm tắt